Tự khúc mùa đông…

Dịu dàng ngọn gió mùa đông

Thổi qua bờ lá mênh mông xóm nghèo

Dòng sông lơ lửng cánh bèo

Con đò gác mái trôi theo mắt người.

 

Tôi về tìm lại tiếng cười

Cánh chuồn qua ngõ góc trời trong xanh

Bếp nhà ngọn khói mong manh

Mẹ già lam lũ để dành cho con.

 

Trẻ nhà ra ngõ lon ton

Liêu xiêu dáng mẹ bước mòn tháng năm

Đông về nỗi nhớ xa xăm

Tuổi thơ khờ dại lặng thầm bên hiên.

 

Tôi về ngày nắng thật hiền

Gió đông chạm khẽ một miền ca dao

Lời ru cánh võng ngọt ngào

Mẹ già tựa cửa nép vào bình yên…

Tác giả: Huỳnh Thị Mộng Tuyền

Nguồn: Tạp chí VHNT số 453, tháng 2-2021

Đánh giá post

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *