Thương lắm miền Trung

Miền Trung! Tấm lưng mẹ như đòn gánh trĩu hai đầu Tổ quốc

Nắng chát, gió Lào, bão giông, ngàn đời khó nhọc

Đất và người quấn bao lần tang tóc

Nhưng kẻ thù, đạn bom… không thể làm lay chuyển đất anh hùng

 

Miền Trung là máu thịt

Miền Trung đau như hồng cầu mình rạn nứt

Nhói lòng nhìn những mái đầu em nhỏ trắng mảnh khăn tang

Xa xót lặng người nơi Quảng Bình , Quảng Trị, Quảng Nam…

Tổ quốc lại quặn đau ghi thêm bao liệt sĩ

Đêm không tưởng ở Rào Trăng, Hướng Phùng – Quảng Trị

Núi lở vùi chôn, các anh đi! Chưa kịp nói một lời!

 

Máu đã đổ rồi, nỗi đau chưa nguôi

Đất Quảng, Phú Yên, Khánh Hòa lại gồng bão tố

Thêm những dòng tin nghẹn ngào nghiêng đổ

Lũ đá cuốn trôi, dập vùi mấy chục lương dân ở Phước Lộc, Trà Leng…

Nước mắt cứ nhòa, nấc nghẹn cùng em

Cô thiếu nữ ngoan hiền gọi, kêu mẹ cha nơi nấm mồ chôn tạm

 

Vượt lên, vượt lên khoảng trời u ám

Cả nước, bạn bè cùng đồng hành san sẻ với miền Trung

Những người mẹ, người chị ở phương Nam gói bánh tét, bánh chưng

Ngoài phương Bắc gom áo quần, thuốc men… kịp thời cứu trợ

Anh bộ đội, chị quân y và biết bao người thợ…

Gửi giọt mồ hôi và những đồng tiền thơm thảo đến miền Trung

 

Mất mát thương đau, ôi! Những cảm xúc tột cùng

Giọng vị tướng, anh phát thanh viên… bỗng dừng, nghẹn lòng giờ tiễn biệt

Những người lính hát quân hành giữa dòng nước xiết

Anh phi công sà cánh bay, len lỏi giữa sóng cả, đại ngàn

 

Giông bão sẽ tan

Nắng mới đã hừng lên

Người miền Trung biết đứng lên sau những gì đổ nát

Những chồi non đang vươn lên, bật dậy giữa hoang tàn…

 

Tác giả: Duy Hoàn

Nguồn: Tạp chí VHNT số 444, tháng 11-2020

Đánh giá post

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *