Quảng cáo Nhận tin RSS
Trang chủ » Xây dựng đời sống văn hóa » Page 46
Mẹ thương em tự ngày xưa Anh thương em thuở em chưa có chồng Nắng xuân nhuộm má ai hồng? Để anh mơ mộng đèo bòng nhớ em! Bàn tay năm ngón thon mềm Ngây thơ con gái diệu hiền dễ thương Gió đưa thoang thoảng mùi hương
Mẹ ngồi bếp lửa chiều hôm Khói cay quyện với hạt cơm thơm nồng Câu hò vương vấn bến sông Thương cha vất vả trên đồng nắng mưa Bếp nghèo sợi khói lưa thưa Bát canh thơm những vụ mùa xốn xang Đường về nỗi nhớ thênh thang Nghe
Em có nghe mùa xuân qua ngõ Giọt nắng hồng rơi phía bâng khuâng Bầy én liệng trên nền trời biêng biếc Phút giao mùa gọi nhớ mênh mông. Em có nghe tưng bừng trống hội Giục xuân về nồng thắm môi em Khúc nhạc xuân rộn ràng mắt
Anh gửi về em tiếng biển cười Tiếng mây đùa gió Tiếng chiều rơi Tiếng đông vừa tắt trên cành nắng Tiếng lòng hun hút với trùng khơi Mẹ gói vào xuân hương vị quê Thơm xôi ngọt nếp vẹn ước thề Đảo xa chìm nổi từng xa lạ
Ta về níu vạt nắng nghiêng Đôi chim én lượn bình yên lưng trời Tháng ngày mải miết đầy vơi Cuối năm ngồi lại cất lời ru quê Ru thầm ngồng cải triền đê Mộng vàng xao xuyến câu thề dưới trăng Giữa chiều gió bấc sương giăng
Làn mây mỏng trên bầu trời xanh thẳm Chầm chậm trôi thong thả đến vô cùng Gió nhẹ ru mang hương rừng hương biển Vương tóc em má ửng đỏ thẹn thùng Em sánh bước bên anh chiều xuân mới Tay trong tay ánh mắt nói thay lời Tương lai
Xuân cho mẹ Tết của con… Phận mình Ngày tháng Lo toan Đắp đầy!… Ngọt ngào Và Những đắng cay Tựa như sương khói Trắng bay Giữa đời!… Tác giả: Thanh Dương Hồng Nguồn: Tạp chí VHNT số 450, tháng 1-2021
Thầm gọi xuân về mở ô cửa tháng Giêng Giấc mơ vườn mẹ xanh nõn nà hoa lá Phía cô thôn ngọn khói chiều êm ả Tóc gió bay bay níu vạt nắng loang thềm Mây trắng ngang trời khẽ hát ru êm Vạt áo em vương ráng chiều
Dưới khoảng trời xanh biếc Tây Nguyên Hoa dã quỳ đã vàng xuân bao độ Tiếng gió thổi ngỡ thác rừng trắng đổ Cho màu xanh muôn thuở mảnh đất này Cùng về đây tay nắm bàn tay Dệt mơ ước ngày mai Đẹp như màu thổ cẩm Như
Những ngày cuối năm, lạnh gì mà khủng khiếp, từng đợt gió cứ thi nhau ùa về, như thể chỉ chờ tới ngày cuối năm thôi rồi đồng loạt ập đến. Ngồi trong nhà nhìn ra phía mấy nhành lá non của cây bàng vừa nhú lên, đã thấy hơi