Đi trong mưa xuân

Tháng Giêng chạm ngõ. Bầy sẻ ngô ríu rít kéo nhau về đậu trên mái ngói rêu phong ken kín, lấm tấm những màu nâu trầm. Em ngồi bên hiên nhà, nhìn trời phủ một màn mưa mỏng tang, nhìn bầy sẻ tung tẩy trong mưa. Bất chợt chúng ríu rít nhìn lại em rồi như thẹn thùng tung cánh bay giữa không trung bao la của mưa xuân phơi phới. Em khe khẽ cười không hiểu sao trong lòng bình yên đến lạ!

Tháng Giêng dịu dàng, trời đã bơn bớt cái lạnh. Sáng nào em cũng tranh thủ dậy thật sớm. Mẹ thì thầm lời nói hòa quyện từng nhát chổi quét góc sân xào xạc “Mùa xuân về đất trời như sáng bừng hẳn lên”.

Em bước chân ra vườn, mặc kệ những sợ tơ mỏng đang vương vít, cứ thế đầu trần, em khám phá mọi ngõ ngách. Nhìn kìa, những chồi non xanh mơn mởn đang cựa mình mà nhú dậy trong lớp vỏ nâu sần sùi, trong bản nhạc mưa xuân tí tách. Em đưa đôi bàn tay bé nhỏ chạm nhẹ vào những nụ chồi non tơ long lanh, thấy cả một khoảng mênh mông tràn trề nhựa sống. Chẳng  ai có thể ngờ rằng, em cũng không ngờ, độ một tháng trước thôi, cây mít bên hông nhà, tưởng chừng như mùa đông đang cuốn nó về cõi vĩnh hằng luôn rồi. Lúc ấy, cây khẳng khiu trơ trọi, lá ối đỏ rụng dày thành thảm, sáng nào em cũng thấy mẹ gom lại từng đống thật to. Vậy mà cách đây mấy ngày, khi em thấy bầy sẻ về ríu rít, cũng là lúc hàng ngàn chồi non bật nhú xanh mơn mởn. Khu vườn của mẹ chính vì thế mà cũng trở nên thơ hơn, em càng yêu hơn những giọt mưa xuân mát lành.

Những hạt mưa xuân đánh thức muôn hoa đua khoe sắc thắm, em không thể nào kể cho xuể. Nào đào hồng phớt, mai thắm vàng, hồng ngọt ngào, rồi cúc, huệ, lay ơn… Mỗi loài hoa mang một vẻ đẹp riêng. Và mưa xuân như đính muôn vàn giọt ngọc trên từng cánh hoa thêm lấp lánh, rạng ngời. Mỗi loài hoa mang một nỗi niềm tâm sự, chỉ có mưa xuân mới hiểu, thầm thì bầu bạn ngày này qua tháng khác. Em cất giữ niềm yêu dấu mưa xuân cùng với muôn loài hoa vào trong ngăn ký ức thật đẹp, để mai này có đi xa em lại luôn nhớ về. Những mùa hoa bên mưa xuân giăng thương nhớ…

Đi trong mưa xuân, từng hạt mưa li ti như trăm vạn giọt ngọc. Tuổi mười sáu mộng mơ em theo chàng đi trẩy hội, quần áo là lượt. Em đánh rơi nụ cười trong ngày hội của một buổi chiều xuân thì. Chàng khẽ đặt lên môi em nụ hôn đầu đời ngọt ngào. Mưa xuân phả vào mát lạnh, ấm nồng càng gia tăng độ quyến luyến và yêu thương. Em cất bài hát thuở nào hát cho chàng nghe: “Từng chồi non xanh mơn man/ Từng hạt mưa long lanh rơi, mùa xuân/ Và trong ánh mắt lấp lánh/ Lời yêu thương yêu thương ai ngập ngừng…” tim em như tan chảy giữa mùa xuân, giữa làn mưa bụi tháng Giêng mờ ảo.

Mối tình đầu của em dịu dàng thoáng qua như hạt mưa xuân tinh khiết như vậy. Để rồi khi chia tay, em vẫn không hề nuối tiếc, bởi em đã sống trọn với cả niềm say mê, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Em tự nhủ trái tim thổn thức của mình, thanh xuân ai cũng chỉ trải qua một lần trong đời, hãy cứ tận hưởng và trân trọng. Đi trong mưa xuân những mùa sau đó thi thoảng em rơi lệ, nhưng những giọt mưa lại an ủi, vỗ về bên em. Em như thấy được sự bao dung, ôm trọn vào lòng mà an yên…

Sáng nay đi trong mưa xuân em đã thấy rất rõ cái ấm áp của mùa xuân đang hiện hữu thật rồi. Trong từng chồi non, mắt lá biếc xanh. Xin gửi vào ký ức những nhung nhớ, những bình yên.

Tác giả: Tăng Hoàng Phi

Nguồn: Tạp chí VHNT số 459, tháng 4-2021

 

Đánh giá post

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *